Con trai tôi năm ấy vừa tròn bốn mươi tuổi. Nó không đẹp trai, cao có mét năm ba, gầy nhom và ngại giao tiếp. Làm bảo vệ cho một xưởng nhỏ, tháng được hơn sáu triệu, đi chiếc Wave cũ cà tàng hơn chục năm.
Mỗi lần nhìn con trai người ta dắt tay vợ đi siêu thị, còn con mình lủi thủi về phòng trọ một mình, tim tôi thắt lại.
Ông nhà tôi bệnh nặng, yếu đến mức đi lại phải có người dìu. Một buổi chiều, nhìn chồng nằm thở khò khè, tôi bật khóc:
– “Ông ơi, nếu lỡ ông có mệnh hệ gì… nhà mình tuyệt giống mất thôi.”
Thế là tôi giục thằng Phúc – con trai tôi – đi tìm vợ. Nhưng khổ, ai chịu lấy?
Người ta nghe “cao mét năm ba, lương sáu triệu” là cười trừ:
– “Cho làm em trai thì được chứ lấy làm chồng… thôi xin.”
Tôi buồn, ông nhà tôi cũng buồn. Cho đến khi bà bạn hàng xóm bảo:
– “Ở xóm bên có con Hạnh, làm phụ hồ. Nghe nói hiền, chịu thương chịu khó. Người ta bỏ chồng rồi.”
Nghe thế, tôi mừng như vớ được vàng. Tôi tìm sang tận nơi.
Cô gái tên Hạnh cao lắm – phải đến mét bảy – nước da trắng, gương mặt xinh hiền nhưng ít nói. Tôi sợ nó chê con trai mình nên nói khéo:
– “Thằng Phúc nhà bác hiền lắm, sống tình cảm, biết thương người…”
Hạnh chỉ cười nhẹ:
– “Cháu chỉ sợ người đàn ông vũ phu, chứ người hiền là được rồi bác ạ.”
Đám cưới diễn ra giản dị. Rước cô dâu từ phòng trọ, nhà gái chẳng có ai ngoài vài người bạn làm cùng.
Ngày cưới, họ hàng nhà trai xì xào:
– “Trời ơi, cô dâu cao gần bằng cửa, chú rể phải kiễng chân mới cài được hoa.”
– “Chắc cô kia cần chỗ dựa thôi.”
Nhưng không ai biết — chính cô dâu ấy mới là người chọn.
Sau cưới vài tuần, tôi mới biết sự thật khiến mình chết lặng.
Hóa ra Hạnh chưa từng có chồng. Năm 30 tuổi, cô bị ép cưới người mình không yêu nên bỏ nhà lên thành phố làm thuê.
Cô không nghèo như tôi nghĩ — mà là con gái duy nhất của chủ xưởng gỗ lớn nhất huyện.
Hạnh kể lại buổi đầu gặp Phúc:
– “Anh ấy dắt chiếc xe cà tàng, áo sơ mi cũ, nhưng thấy cháu bê bao xi măng liền chạy lại giúp, dù tay run vẫn cố. Trong mắt anh ấy, cháu không thấy sự thương hại, chỉ thấy một người đàn ông tử tế. Lâu lắm rồi, cháu mới gặp được người như thế.”
Nghe xong, tôi nghẹn ngào, ông nhà tôi rơi nước mắt:
– “Hóa ra người có tấm lòng… vẫn được người tốt nhận ra.”
Sau đó, bố mẹ Hạnh tìm đến. Ban đầu họ phản đối dữ lắm. Nhưng rồi nhìn con gái hạnh phúc, thấy Phúc chăm vợ từng bữa ăn giấc ngủ, họ chỉ thở dài:
– “Thôi, miễn con hạnh phúc là được.”
Họ tặng hai vợ chồng một căn nhà nhỏ và ít vốn mở tiệm sửa xe.
Giờ đây, thằng Phúc vẫn cao mét năm ba, vẫn giản dị, nhưng mỗi sáng đều cười rạng rỡ bên người vợ cao hơn một cái đầu, cùng đạp chiếc Wave cũ ra tiệm.
Vợ nó đang mang thai.
Tôi đứng ở hiên, nhìn theo bóng hai đứa dần khuất trong con ngõ nhỏ, lòng ấm áp lạ thường.
Vì cuối cùng, ông trời vẫn nhớ ban phúc cho những người thật lòng.












